Chút tâm tình từ khách nhà VietNam Discovery –

Chút tâm tình từ khách nhà VietNam Discovery –
“Việc chinh phục được 1 cung trek nó không hẳn chỉ ở thể lực, mà phần nhiều là ý chí, ai có ý chí cao người đó hoàn thành.
Góc nhìn toàn khu vực Đăk Lăk
Túc từng đứng dưới chân núi Cô Tiên rồi quay về vì bạn nam đồng hành – người có thâm niên tập Gym hơn 5 năm lấy lý do giày không phù hợp để leo. À, việc bạn tập được tạ nặng ở Gym và việc leo núi được là 2 chuyện rất rất khác nhau. Ở Gym mệt thì dừng, ở núi đã đi với team thì ngoài chấn thương quá nặng bạn không thể tự đi về hay ngồi tại chỗ được. Ở Gym bạn tập nhiều bài, ở núi bạn Step-Up triset với nhún bắp chuối và cardio HIIT liên-tục-vài-tiếng với khoảng 7-10kg tạ trên lưng. Ở Gym khát thì uống, ở núi bạn cần tiết kiệm nước và cả để bản thân không phải wc quá nhiều.
Ánh nắng xuyên rừng Chư Mư tuyệt đẹp
Và Túc cũng từng đi cùng 1 cô bạn là bác sĩ với tính cách và vẻ ngoài nhẹ nhàng như mây, đi từ 7h sáng xuống đến chân núi là 7h tối. Té lên té xuống b ầm d ậ p đến mức xuống chân núi bạn nằm nhoài trên đất mà thở nhưng đã hoàn thành chặng leo của mình.
Câu hỏi “vô dụng” nhất của người leo là: “gần đến chưa anh/em (porter)?” và câu trả lời đa số là không đáng tin là: “sắp đến rồi em/anh”. Bạn có thể sắp từ 1-2-3h chứ không phải là 10-20-30 phút. Vậy nên khi mệt quá Túc chỉ có thể nghĩ “dm metvaira” và bước chân phải lên 1 bước, chân trái lên một bước, cứ thế luân phiên. Khi nào mệt quá thì ngồi ịch xuống, thứ duy nhất cần là bóng râm và chỗ ngồi được. Không quan tâm sạch hay không. Mấy tấm ảnh chill cực chill up trên page các tour toàn do guider hay leader bắt: “cười tươi lên nàoooo, chụp hình nè” chứ đi thật nó thảmmm.
Bữa cơm rừng sau ngày đi mệt nhoài
NHƯNG (tất nhiên phải có đoạn này mới có những cung sau):
Lúc đứng ở đỉnh, 1 nguồn Dopamine lan tràn toàn thân. Bạn có thể cười hềnh hệch kiểu “dm cuối cùng cũng đến rồi. Mình giỏi voãiii”. Đỉnh chẳng qua được đánh dấu bằng 1 cái chóp inox, cái thoả mãn là bạn dùng chân của bản thân để lết chân. Mặc kệ bạn giàu đến cỡ nào, đã trekking là phải tự đi chứ không thể nằm trong gụ như 1 con hêu để được thồ lên.
Nơi bạn đứng, là phiến đá cao nhất. Xung quanh bạn là dòng không khí tươi mới, cứ hít ngập phổi đi, thứ không khí mà ở thành phố ngay cả trên penhouse cũng không thể tươi như thế. Bạn đứng cao hơn cả ngọn cây cao. Bốn bề lặng thinh, nếu có thì đó không phải là hỏi về deadline, hỏi về số, hỏi về hàng tá trách nhiệm mà là tiếng gió luồn vào từng nhành lá mà xào xạc, đưa đẩy những thanh âm trong lành.
Có những đoạn đường mệt muốn xỉu nhưng đã chinh phục được
À, bạn ngủ trong rừng khi trời mưa chưa? Trên chiếc võng vắt vẻo và trong túi ngủ ấm, sau 1 bữa cơm rừng ngon, xung quanh là đồng leo cùng lặng im nghe tiếng mưa lộp độp trên miếng bạc. Cái mùi ngai ngái của đất rừng hoà cùng nước mưa xộc lên, mix cùng mùi loài hoa nào đó e ấp nở vào đêm như thứ “thuốc” an thần không tác dụng phụ đưa bạn vào giấc ngủ ngon lành lúc đâu 7-8h tối.
Mas, lại muốn đi nữa rồi.”

Leave a Reply

Translate »